Ngày 5 tháng 9 năm 2014 – Ngày đầu tiên tôi bước chân vào cánh cửa đại học – Ngày tôi có thêm một gia đình thứ hai.
Trước ngày nhập học, qua bạn bè và internet, tôi đã nhiều lần tưởng tượng về Học viện Nông nghiệp Việt Nam – ngôi trường tôi sẽ theo học trong suốt 4 năm đại học. Tôi thầm nghĩ và tủm tỉm cười: chắc nó đẹp lắm vì có bốn hồ xanh mát nên thơ, khung cảnh hữu tình… và đặc biệt, nơi này vô cùng ấm áp bởi có những người thầy, người cô rất yêu nghề, yêu sinh viên, điều mà các anh, chị vẫn khen ngợi trên facebook.
Ngày nhập học, cảm giác lạ lẫm, lo lắng, hồi hộp, thêm một chút buồn man mác lan tỏa trong tôi. Hành trang tôi mang theo người ngoài vài bộ quần áo, sách vở là niềm tin trở thành cô kỹ sư công nghệ thực phẩm. Tôi thấy tình người nơi đây thật đẹp, hai ven đường là các tình nguyện viên tràn đầy sức trẻ, sự nhiệt tình, họ mặc nắng mặc mưa, mặc cả cái mệt, chỉ dẫn đường và tư vấn cách làm hồ sơ cho tân sinh viên. Tôi bắt đầu mang trong mình ước mơ được trở thành một sinh viên tình nguyện để làm những điều tốt đẹp ấy.
Tôi chẳng thể nào quên ngày đầu tiên ngồi trên ghế giảng đường. Buổi học đầu tiên vô cùng xúc động, đó không chỉ là bài học kiến thức mà là bài học của sự yêu thương. Thầy đã dành thời gian nghỉ giải lao của mình để hỏi thăm chúng tôi, chia sẻ với chúng tôi kỹ năng để hòa nhập với cuộc sống mới. Rồi lại nhớ ngày tôi bị gãy chân do đá bóng, tụi bạn cùng lớp đến gần trăm đứa, thậm chí còn chưa biết hết tên nhau, ấy thế mà đứa nào cũng thi nhau hỏi thăm, cảm giác ấm áp biết nhường nào. Bạn biết không, ngày đó tôi đã khóc, chẳng phải vì buồn mà là vì hạnh phúc bởi ở nơi xa gia đình này, tôi đã nhận được sự quan tâm đặc biệt của thầy, cô và bạn bè.
Thời gian trôi qua bao nhiêu, tôi lại càng yêu ngôi trường này bấy nhiêu, yêu bốn hồ xanh mát, yêu quảng trường lộng gió, yêu các giảng đường sinh viên, yêu cả thư viện thanh tĩnh, yêu con người nông nghiệp như yêu chính gia đình của mình. Tôi tự hào khi là sinh viên Học viện, tự hào khoác lên mình bộ đồng phục màu vàng – màu của lúa chín chỉ để nói với thế giới rằng: tôi yêu VNUA – ngôi nhà thứ hai của tôi. Tôi và các bạn cùng chung một ước mơ, cùng chung một chí hướng “góp phần đưa nền nông nghiệp nước nhà phát triển”.
Bạn biết nông nghiệp có Bốn hồ nổi tiếng khắp Hà thành, là ngôi trường xanh nhất thủ đô, là chốn thanh bình giữa đô thị tấp nập, nhưng bạn có biết Nông nghiệp có cả một kỳ quan rộng lớn? Kỳ quan đó được chúng tôi gọi tên là “Nhà”.
Cù Trang – Cộng tác viên Đoàn Thanh niên
Bài viết liên quan
- Xin chào ngôi trường bốn mùa hoa!
- Cô gái ung thư 22 tuổi từng diễn vai về chính cuộc đời mình bật khóc ngày nhận bằng tốt nghiệp: 'Ước mơ của mình đã thành hiện thực rồi'
- Cảm nghĩ về mùa hè xanh năm 2017 của sinh viên khoa Lý luận chính trị và Xã hội
- Sinh viên Tăng Thị Vui: “Tôi có ngoại hình nhỏ bé, nhưng tôi có thể làm mọi việc, và sự quyết tâm, ý chí của tôi thì không hề nhỏ”
- Tháng thanh niên và những cảm xúc đọng lại